Cuộc đời người Bác sĩ gặp nhiều áp lực nhưng cũng có những tình huống bi hài phía người bệnh. Dù trong hoàn cảnh nào người Bác sĩ vẫn phải bình tĩnh, ứng xử trên cương vị của một lương y.



Là một bác sĩ từng học ngành Y tại một Trường Đại học Y Dược nhưng lại có niềm đam mê viết lách, những dòng trạng thái của chàng trai Trung Hiếu sinh năm 1992 này thường rất cuốn hút bởi sự chân thật, dí dỏm nhưng không kém phần sâu sắc. Những câu chuyện mà anh chia sẻ với các bạn tân sinh viên tham gia tuyển sinh Cao đẳng dược hà nội 2018 có lẽ phần nào sẽ giúp ta hiểu thêm về những vui buồn của nghề y.

Nghề Y có lắm khi ‘cười ra nước mắt’

Với việc thường xuyên phải tiếp xúc với các bệnh nhân, Hiếu cho biết đôi khi anh cũng gặp phải những tình huống dở khóc dở cười. Nhiều người đôi khi tới bệnh viện chỉ vì mắc ‘bệnh tinh thần’, thậm chí cho rằng bác sĩ nào cho ít thuốc đều là Bác sĩ ‘bủn sỉn’..

Dưới đây là một vài câu chuyện nhỏ trong quá trình làm việc mà bác sỹ 9x chia sẻ trên trang cá nhân:

“- Ủa bác sĩ ơi sao cho tôi về mà không có thuốc gì uống vậy?

– Chị bị cảm cúm thông thường, sổ mũi, ngứa rát cổ họng thôi về nhà súc miệng nước muối, ra đường nhớ mang khẩu trang là được rồi! Em có ghi lời dặn cụ thể trong sổ khám bệnh rồi đó!

– Thì cũng phải cho tôi mấy loại thuốc gì về uống chứ? Bỏ tiền ra đi khám mà không có thuốc uống thì khám làm gì? Bác sĩ sao bủn sỉn dữ vậy?”
>> địa chỉ cao đẳng y dược hà nội
Nghề Y có những khi nuốt nỗi buồn chảy ngược vào trong

Bệnh viện là nơi chúng ta nhìn thấy ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, nơi nhận ra rõ nhất quy luật ‘sinh – lão – bệnh – tử’. Bác sĩ là người phải tiếp xúc với những lằn ranh đó nhiều nhất, và chính họ đôi khi phải nén nuốt mắt chảy ngược để hoàn thành trọn vẹn công việc.

Đây là một câu chuyện khác mà bác sĩ Hiếu chia sẻ lại về những đàn anh, đàn chị trong nghề của mình.

‘Năm thứ 3 đại học, đi phụ mổ ở bệnh viện Tỉnh, ca mổ đêm chưa bắt đầu được bao lâu thì bác sĩ mổ chính nhận được tin mẹ mất. Vị Bác sĩ vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục cùng mọi người trong kip mổ hoàn thành sau 3 giờ. Mũi khâu cuối cùng vừa dứt, Bác sĩ xin phép rồi thay đồ thật nhanh đi ra ngoài. Mình tình cờ nghe tiếng vị Bác sĩ khóc nấc nghẹn ở cầu thang, rồi vội biến mất cuối hành lang. Hai hôm sau, đã lại thấy Bác sĩ ở viện, niềm nở với mọi người, và tiếp tục những ca mổ còn đang chờ…

Người bác sĩ đáng kính này phải hy sinh rất nhiều. Họ không được phép mang cảm xúc cá nhân vào công việc. Họ chứng kiến những nỗi buồn của người khác hàng ngày, nhưng nỗi buồn của họ thì mấy ai hiểu được? Những khoảnh khắc quan trọng bên gia đình đều phải xếp thứ hai, sau những ca cấp cứu, sau những buổi trực đêm. Bởi, bệnh tật không chờ đợi một ai.

>>> trường cao đẳng y dược pasteur hà nội